Tôi lớn lên giữa thành phố cao nguyên với những con dốc vàng rực màu hoa dã quì. Ngày nào cũng một mình đạp xe, dắt xe lên hết con dốc này đến con dốc khác, tôi vừa đi vừa mải miết ngắm nhìn những bông hoa mọc ven đường, nhờ thế mà lên đến đỉnh dốc tự lúc nào không hay.
Và phải chăng cũng vì thế mà tôi yêu tha thiết dã quì, dẫu cho còn hàng trăm loài hoa khác gắn liền với tên tuổi Đà Lạt.
Tôi thấy mình cô đơn, tôi thấy dã quỳ cũng cô đơn và tội nghiệp. Ai cũng bảo dã quì chẳng đẹp bằng hướng dương. Hướng dương thân mọc thẳng, hoa vàng rực hướng về phía Mặt trời. Nhưng thật bất công khi con người quá tôn sùng vẻ đẹp này mà phủ nhận vẻ đẹp khác. Sống giữa thiên nhiên, dã quì phải mọc thành bụi để có thể nương tựa vào nhau mà sống sót qua những ngày sương rơi giá lạnh của cao nguyên.
Dã quì không hướng về mặt trời bởi nó yêu tất cả bốn phương, yêu cả khi bình minh trong trẻo lẫn hoàng hôn nhá nhem. Không ai đem dã quì về trồng và nâng niu chăm sóc. Chẳng hề gì, chỉ cần ở đâu có thể nảy lên nhưng hạt mầm là ở đó có dã quì, từ những thung lũng sâu hun hút đến những sườn núi cheo leo.
Tôi yêu cái sức sống mạnh mẽ của dã quì, yêu cái sự vô tư của loài hoa khoe sắc hết mình mà không tính toán thiệt hơn. Màu vàng ấm áp của dã quỳ làm tâm hồn ta dịu lại. Nếu hướng dương là Mặt trời thì dã quì sẽ là Mặt trăng. Mặt trời làm cả thế giới bừng sáng nhưng hào quang rực rỡ của nó khiến người ta chói mắt. Còn Mặt trăng, ta có thể ngồi thâu đêm để ngắm ánh sáng diệu kỳ của nó, để tìm thấy chút yên bình giữa cuộc đời náo nhiệt, chút hạnh phúc giữa khổ đau, chút hi vọng giữa tăm tối… vậy mà ít ai nhận ra điều đó, để suốt đời dã quì vẫn chỉ là hoang dại mà thôi…
(LÊ THU TRANG)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét