Bâng khuâng cao nguyên

. . Không có nhận xét nào:
Phạm Tâm An



Một mình em

Lang thang

Đà Lạt phố

Không thấy đèn giao thông xanh đỏ

Những nẻo đường rạng ngời hoa cỏ

Mà sao em buồn ?!

Mắt vấp phải thông

Chân vấp bụi Dã Quỳ hoang hoải

Thấy mình như bông Cúc dại

Lặng lẽ vàng trên cỏ ướt chiều mưa

Lại hỏi thầm lòng: Người đã quên chưa?

Lại thương quặn những ngày xưa yêu dấu

Lại nhớ đắng một thời thơ ấu

Đã xa mù bảng lảng như sương

Đà Lạt cuối thu se lạnh

Nên chăng má em hường

Nên chăng tình vấn vương…

Mây xuống thấp níu đất – trời gần lại

Mà sao em xa anh

Mà mộng mị quá dài…

Em ngẩn ngơ như kẻ lạc loài

Trên cao nguyên hùng vĩ

Thèm nắm tay ai…


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Ẩm thực Đà Lạt

Thư viện media

Ads-01

Bài đăng mới nhất

Followers

Blog Archive

Ads-02