Tự khúc Đà Lạt

. . Không có nhận xét nào:
Bùi Văn Dung



I

Định mời em về đồi Cù thăm cỏ

Lại thấy mình mới ngớ ngẩn làm sao

Cỏ đâu còn để dành cho dân dã

Đồi thênh thang nhưng lại thiếu lối vào.



IIThôi em ạ, về Dinh Ba – ở đấy

Thử một lần nằm trên võng làm Vua

Em đài cát như Nam Phương hoàng hậu

Dẫu vua quan đâu phải để bông đùa.



IIICũng chẳng biết mối tình nào thì đẹp

Cây thông đôi quấn chặt đến nao lòng

Tình nhân trước về nơi này than thở

Chả trách gì duyên phận cứ long đong.



IV

Gặp chiến mã rủ nhau về thuần hóa

Những bước buồn theo du khách lãng du

Thả nước kiệu trước cỗ xe thổ mộ

Cứ lang thang quanh xứ sở sương mù.



V

Cũng không hiểu vì sao lại thế

Đi suốt ngày không gặp bóng xích lô

Ở các ngả – không đèn xanh, đèn đỏ

Phố cao nguyên thật lắm chuyện bất ngờ.



VI

Và có lẽ chỉ nơi này mới thấy

Mưa cứ rơi, người cứ đổ ra đường

Thì hóa ra – ngay cả mưa cũng ướt

Mình là gì mà ghen tỵ với sương.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Ẩm thực Đà Lạt

Thư viện media

Ads-01

Bài đăng mới nhất

Followers

Blog Archive

Ads-02