Chốn vĩnh hằng – Suối Vàng muôn thuở
Đan Kia đây, hương lửa vẫn còn đây
Nàng tiên xõa tóc mây vàng óng ả
Triệu năm rồi hương tóc vẫn còn say.
Thác gập ghềnh loang loáng nước hoa bay
Muôn giọt nắng lung lay khói sóng
Gợn đáy nước thảm rêu vàng xao động
Lời yêu xưa còn vọng tới bây giờ.
Còn ẩn trong mình huyền thoại – thiên cơ
Còn thanh sạch chưa bùn dơ quấy quả
Giữa thinh lặng cánh rừng êm ả quá
Khẽ chạm hờ chiếc lá cũng bâng khuâng.
Em thực mà vẫn như khói như sương
Dễ tan loãng giữa vô thường bụi bặm
Trong vòng xoáy có gì là lạ lẫm
Mất nhau là chuyện cứ dễ như không!
Bao năm rồi giữa phố chật người đông
Những vách chắn với tầm nhìn bức bối
Rừng thoáng đãng mở lòng ra muôn lối
Mở lòng về với cõi bình yên.
Suối hiền hòa những âm vực rất riêng
Tiếng trầm ấm giữa thiên nhiên kỳ vĩ
Người Đà Lạt xưa nay hiền hậu thế
Cả Suối Vàng vẫn dành để mai sau.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét