Mưa, mưa chưa tận nên chiều lắm
đựng suốt hồn anh chảy qua em
vội mà áo lụa vàng vội rách
lay tới đường chim vạch núi chìm
Rồi khuất trong vòng thoi dệt ảo
ôi tàn chiều! anh ngỡ tàn năm
đâu trên ngọn lá cơn buồn ngủ
ai thoảng mùi sương của chỗ nằm
Chợt nghĩ : anh cùng đi với núi
thời KHo mới có hai người
và thời của mẹ còn mù mịt
thời tình yêu chưa đủ sơ khai
Anh đi với núi mà không hiểu
núi là ai? Đất đá loanh quanh
thậm chí mây cao và gió nổi
phải tìm anh, đem đến cho anh
Thậm chí một màu hoa chưa rụng
cũng tàn giữa sáng…giữa mù tăm
mưa không vào ngắn ra dài nữa
còn nỗi gì để chảy qua em?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét