Sáng:
Mặt trời ngủ dưới hồ Xuân Hương
Sương sớm mới lâu tan đến thế
Mái nhà bập bềnh như thuyền trên bể
Mỗi vòm cây như chiếc phao bơi
Sương đọng giọt long lanh như mắt ai cười
Trên cánh anh đào tươi đỏ thắm
Hoa lưu ly tiễn đêm đi xao xuyến
Tiếng ngựa hí sôi lòng như gọi ánh mai lên.
Chiều:
Mặt trời nằm trong mỗi vòm thông
Nên nắng mới dịu lành đến thế
Núi lượn trập trùng, rừng xanh mướt lá
Mỗi tán cây như chiếc ô che.
Hồ Xuân Hương chợt tỉnh khỏi cơn mơ
Cho thành phố trở về thực tại
Nụ hoa như làn môi tươi rói
Ánh mắt cười lấp lánh trong cây.
Tối:
Mặt trời nằm trong mỗi trái tim say
Cho thành phố bước vào huyền thoại
Điện giăng khắp núi rừng như chuỗi ngọc
Trên ngực nàng công chúa đời xưa.
Nghe bao hoàng tử rập rình
dưới ánh sao khuya
Thành phố chao mình bên suối núi
Thoáng một chút ngỡ ngàng, bối rối
Đàn Trưng khơi dậy bản tình ca.
Mặt trời nơi đây như tự giấu mình đi
Cho phố xá vụt thành huyền diệu
Cho lòng ai đắm say ngàn giai điệu
Thắm thiết vô cùng – Tinh khiết ánh ban mai.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét