Dù đi bốn phương trời anh vẫn nhớ
Đà Lạt em duyên dáng, dịu dàng
Giữa phố đông người, anh nhớ phố bình yên
Trong nắng ấm anh nhớ trời xanh mát.
Đà Lạt ơi với rừng thông bát ngát
Ru hồn ta mỗi buổi bình minh
Và nơi kia phố đứng nghiêng mình
Làn sương sớm choàng lên tình tự.
Mái tóc ai buông dài trên phố
Dòng Cam Ly sáng một màu thương
Hồ Xuân Hương ai khéo đặt tên
Cho thuyền anh bơi hoài không mỏi.
Cỏ xanh mướt đồi Cù níu lấy
Bàn chân ai chẳng thể bước đi
Thấp thoáng đồi thông trăng đã hiện lên
Chàng thi sĩ đứng dưới trăng ngơ ngẩn.
Đà Lạt ơi với bao nhiêu quyến rũ
Rừng ái ân tình tứ gọi ta
Thung lũng Tình Yêu chiều tím chan hòa
Ta hãy ở đừng về em nhé !
Em có nghe trái tim anh cuộn sóng
Để dạt dào đổ xuống Prenn
Chiếc cầu em qua tắm những làn sương
Anh muốn hóa triệu giọt sương thấm mãi…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét