Đừng vàng quá mimosa Đà Lạt
Em một mình thương nhớ kỷ niệm thôi
Xuân Hương lạnh vào em run sóng bạc
Mỗi bậc thang lòng nham thạch cuộc tình trôi.
Mưa dan díu Thung lũng Vàng một nửa
Chập chùng đèo côi cút chập chùng em
Câu thơ mỏng Nghi Tàm anh bỏ ngỏ
Chao lưng trời Đà Lạt ngẩn ngơ đêm.
Ta tự thú vào lòng trời thắm nước
“ Thung lũng Tình yêu”,”Than thở” bạc trắng lời
Gom mây lại em hôn vào xưa cũ
Nghe trống không hiu hắt cuộc đời.
Rừng hoang dã cao nguyên vi vút gió
Em đi đêm khóc cột chống trời
Lang Bian mãi dìu tình qua núi
Em cuốc sầu gọi bạn tàn hơi.
Huyền thoại núi em mang về cho biển
Gửi bài thơ vào gió Đà Lạt ơi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét