Em và chiều Đà Lạt

. . Không có nhận xét nào:
Nguyễn Đức Chữ



Tôi rẽ lối

Bước đầu, dừng ngay lại

Nghe con tim réo rắc mí…đồ…rê…

Hồn lâng lâng chạm bóng dáng em về

Mây trăng phủ, gió ngàn đưa xào xạc

Hương rừng quyện đâu đây mùi tinh khiết

Níu hồn tôi! Như em đến níu tôi


Ngưng đọng hồn mơ…

Tôi ngồi xuống chân đồi

Nhíu ánh mắt…gom rừng thông Đà Lạt

Khúc tiêu diêu – hồn lắng theo chim hót…

Khúc tơ lòng lại rào rạc trỗi lên.


Bóng hình ai? đường Hoàng Thảo, kề bên

Nheo ánh mắt đưa tình, tim rộn rã

Giữa bốn bề tiếng chim kêu…hoa, lá

Đàn thông reo…reo khúc nhạc tình riêng


Tôi say sưa theo giai điệu triền miên

Gió lại níu tóc tôi về một phía

Phải Hoàng Thảo ôm hôn tôi lia lịa

Dưới bầu trời Đà Lạt trong xanh?


Tôi đưa tay ngắt cuống lá trên cành

Chim vẫn hót…và hồn tôi vẫn mộng

Giai nhân ơi! Em đã cho tôi sống

Cả một thời tuổi trẻ ngát hương


Tôi

Người chinh nhân dẫm chân khắp nẻo đường

Và dừng lại trong hồn em từ đó

Ánh mắt chao nghiêng…

Em thắp lên hồn tôi cháy đỏ

Để “ Trái tim người lính”*, đã ra đời


Cảm ơn em! Tình cháy bỏng một thời

Tôi ngồi nhặt khúc tơ lòng réo rắt

Nhạc thông reo…reo hồn tôi quyện chặt

Mộng ùa về, trái tim hót líu lo…


------------

* Tên tập sách tiểu thuyết “ Trái tim người lính” của tác giả. NXB Đà Nẵng 2005.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Ẩm thực Đà Lạt

Thư viện media

Ads-01

Bài đăng mới nhất

Followers

Blog Archive

Ads-02