Anh đã đi cùng dài rộng cao nguyên
Nắng gió thổi khô vàng mái tóc
Khao khát chân trời chân mải bước
Đà Lạt dịu dàng quên cả gian truân.
Đồi đầy hoa, đường cũng đầy hoa
Kìa bao lứa đôi xòe ô như nấm mọc
Anh không nở xòe ô che mưa chiều Đà Lạt
Sợ vô tình chạm thiên nhiên.
Mưa chiều nay anh ướt áo một mình
Hoa thêm thắm màu hoa, hoa rơi đầy mái tóc
Hương đầy ngực, mắt long lanh lá biếc
Lòng dễ dàng chân thật đến thơ ngây.
Em biết không anh đã ngả bàn tay
Hứng từng giọt mưa rơi và uống
Hứng mưa rơi và uống
Một mình anh ướt đẫm với cao nguyên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét