Đồi Cù căng phồng lồng ngực trẻ
Chạm sắc trời bãng lãng đậu áng mây
Một đời đứng với cô đơn buồn tẻ
Gió đu cành sương rơi rụng hồn cây.
Nếu chỉ một hồ Xuân Hương đơn chiếc
Mặt gương lòng soi thấu nỗi đơn côi
Nào ai hiểu nỗi buồn trong sóng biếc
Để sầu đau nguội tắt hạt sao rơi
Hai nỗi đơn côi gặp nhau chiều thông hát
Dáng đồi Cù soi lòng nước Xuân Hương
Anh gặp em trong thiên thu Đà Lạt
Huyền diệu đời ẩn hiện ấm ngàn sương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét