Tôi trở về Đà Lạt một sớm vui
Thành phố mây bay sương mù mỗi sáng
Hai mươi năm màu trời vẫn thế
Một màu lam sương khói dắt nhau về
Tôi trở về Đà Lạt một chiều vui
Cái lạnh se da má hồng con gái
Bốn mùa hoa bốn mùa cây trái
Lòng bơ xanh béo dậy môi hồng
Tôi trở về Đà Lạt một khuya vui
Nghe tiếng thông reo nghe hồn bỏ ngỏ
Bước chầm chậm trên con đường đất đỏ
Bụi phủ đầy tôi nhờ gió mang đi
Tôi trở về Đà Lạt cả ngày vui
Muốn níu lại cả khung trời thuở trước
Để thấy em mỗi chiều gánh nước
Mỗi chiều buồn làm đám cưới cho hoa
Nay tôi về Đà Lạt không em
Con đường cũ bây giờ đã khác
Tôi mang nước tưới vườn em bát ngát
Hoa vẫn buồn héo rũ cả lòng tôi!...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét