Có những khi về không nói
có những lúc đi không chào
tôi lặng lẽ với nỗi buồn
tôi câm nín với niềm vui
tôi co cóng tôi lầm lũi
tôi đi tìm tôi nhức nhối
nỗi nhớ như sương dâng đầy
như bụi mưa trên đọt cây.
Như những gót chân không dấu
như những đôi môi âu sầu
em như trái dâu chín ngọt
rụng bên đời…xanh lơ
tôi no đầy trong hơi thở
mắt ai xanh biếc một trời
tóc ai đan dày nỗi nhớ
môi ai hồng… trong mơ ?
em vẫn lặng lẽ ưu phiền
những cơn mưa vẫn hoài đổ
những đọt sương vẫn tràn giăng
tôi làm sao biết được
sớm mai này…tôi đi…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét