Ở đâu
Tôi cũng nhớ về Đà Lạt
Những đêm nghiêng
loang lổ trăng rừng
lốm đốm những vệt sáng bóng thông
nhớ
màu xanh mềm
như câu ca dao mẹ ru thuở nhỏ
tình yêu thiếu thời – ai đó
rung động đầu đời – miên man.
Nhớ những chiều lạc bước Lang Bian
Tình cờ
quen nàng sơn nữ
nghe kể về huyền thoại Kơ Ho
nhớ những sáng sương giăng
như mơ như thật
Những con đường triền dốc nghiêng nghiêng
màu ngói đỏ, những ngôi nhà mái cổ
buổi sớm mai ửng chút má hồng.
Đã xa rồi Đà Lạt, mấy đông
nhớ cái rét
áo len
choàng kín cổ
có ai đó một mình
trên phố
chợt vô tình đánh rớt một miền thương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét