Tôi đứng bên trời trông ngóng ai
vầng trăng khuya lạnh tiếng thở dài
cao nguyên hoang vắng lòng hiu quạnh
sương khóc thương người đẫm ướt vai
Em về phương ấy thương chốn cũ
quay quắt một thời chim lang thang
hằn trên đuôi mắt thời quá khứ
ấp ủ trong lòng hương ngọc lan
Cái tên suốt đời gợi nhớ
Đà Lạt ơi em có bao giờ
để bây giờ sương gió quyện thành thơ
để hàng thông đứng buồn bên hồ Than Thở
Tôi thảng thốt sau lần gặp gỡ
ngỡ đời mình thác đổ triền miên
ngỡ lòng mình tảng đá thâm niên
ôm rêu phủ bên bờ khát vọng
Chút bình yên trên đôi vai bé bỏng
tôi hiểu gì về từng ngón tay em
mưa cứ rơi se sắt nét môi mềm
đôi mắt buồn chứa muôn trùng sóng lớn
Tôi ném xuống đáy hồ trăm bận rộn
đến bên em đồi cỏ ướt mịn màng
thung lũng xưa còn đó thênh thang
ta say đắm góc trời êm ả.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét