Trắng trời Đà Lạt
mưa
giăng
Bao nhiêu nỗi nhớ vắt ngang lưng chiều
Hương rừng đọng lại trong veo,
Lâng lâng sương khói phủ đèo Prenn.
Đà Lạt lạ!
Đà Lạt quen!
Ta yêu Đà Lạt như em giữa đời.
Mưa buông giá lạnh kín trời,
Ta trong hoài niệm nhớ người ngày xưa.
Một mình ta đẫm cơn mưa,
Ướt nhàu kỷ niệm những mùa đã xa …
Đời người như bóng mây qua,
Sẽ tan vào đất, sẽ hòa vào cây.
Cơn mưa
còn vọng
tháng ngày …
Mưa chiều Đà Lạt bao kỷ niệm
Trả lờiXóa