Có phải mưa không Đà Lạt ơi,
Nửa mái tóc mây chưa kịp ướt
Bờ cỏ bâng khuâng giọt giọt buồn.
Có phải nắng không Đà Lạt ơi,
Mắt mơ chưa ráo lời sương gửi
Bướm trắng bay qua trắng giật mình.
Có phải xuân không Đà Lạt ơi,
Núi xa xa biếc, hoa bên thềm tím
Má ai lựng đỏ dốc hoàng hôn.
Có phải yêu không Đà Lạt ơi,
Phố xanh xao chiều ru chân bỡ ngỡ
Một dáng quen quen cũng gợi buồn.
Ta ngẩn ngơ đi tìm tên hoa cỏ
Gom nỗi niềm giữ hết những chiều thông
Lòng ta bỗng chốc thành thi sĩ
Có phải ta không Đà Lạt ơi ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét